Hoạt động sinh hoạt chủ đề: “Truyền thống hiếu học, tôn sư trọng đạo”
Trong lịch sử hàng nghìn năm dựng nước và giữ nước, truyền thống hiếu học, tôn sư trọng đạo, quý trọng hiền tài là những giá trị nhân văn của dân tộc ta. Truyền thống hiếu học đã là một nhân tố quan trọng xây dựng nên trí tuệ, đạo đức, nền văn hóa Việt Nam, góp phần không nhỏ vào sự trường tồn của dân tộc Việt Nam.
“Hiếu học” là biểu hiện của sự ham học hỏi, ham hiểu biết, muốn vươn tới, muốn chinh phục những tri thức của nhân loại. Hiếu học thể hiện một tinh thần tự nguyện, một sự nỗ lực cố gắng không ngừng của bản thân, không bao giờ tự bằng lòng với những cái đã biết, những cái đã học được. Người hiếu học có thể học ở mọi nơi, mọi lúc, học trong sách vở, học trong cuộc sống.
Nổi bật lên những nhân vật có tinh thần hiếu học, đó là Thầy Chu Văn An (1292-1370); Trạng nguyên nhỏ tuổi nhất Việt Nam – Nguyễn Hiền (1234-1256); Nhà sử học Lê Văn Hưu (1230-1322), Nhà chính trị-nhà quân sự- nhà văn hóa Nguyễn Trãi (1380-1442); Nhà toán học Lương Thế Vinh (1441 -1497); Nhà văn hóa Nguyễn Bĩnh Khiêm (1491-1585); Nhà bác học Lê Qúy Đôn (1726-1784); Thầy giáo Võ Trường Toản (1709-1792); Anh hùng giải phóng dân tộc, danh nhân văn hóa kiệt xuất Hồ Chí Minh; Thầy giáo – Nhà khoa học - Tạ Quang Bửu (1910-1986); Thầy Nguyễn Ngọc Ký, v,v... là những tấm gương hiếu học, tự học, đồng thời là những “nhà giáo, nhà văn hóa mẫu mực đức trọng, tài cao”, mãi sáng ngời cho mọi thế hệ học sinh noi theo. Hình ảnh của thầy Nguyễn Ngọc Ký, mặc dù thầy Ký bị liệt cả hai tay nhưng bằng nghị lực phi thường, không những đã “vượt lên chính mình” mà còn đã đạt được những thành công khiến nhiều người phải mơ ước... Thầy đã cố gắng vượt qua số phận của mình và trở thành nhà giáo ưu tú, lập kỷ lục Việt Nam "Người thầy đầu tiên của Việt Nam dùng chân để viết".
Thầy đã chứng minh cho mọi người thấy một người tật nguyền như thầy vẫn có thể trở thành người có ích cho xã hội. Thầy là một điển hình về tấm gương vượt khó vươn lên, được mọi người biết đến với lòng trân trọng, ngưỡng mộ, cảm phục, nhắc nhở các em, dù trong hoàn cảnh khó khăn nào cũng rất cần sự nỗ lực, kiên trì, vượt khó, và không gì có thể đánh gục được ý chí của con người.
“Tôn sư” là đề cao, tôn vinh, coi trọng người thầy. Vì sao vậy? Người thầy dạy chữ, dạy kiến thức cho ta, đem đến cho ta những hiểu biết để ta sống tốt hơn, có ích hơn. Người thầy lại dạy ta đạo lí, nhân cách để ta biết làm người trong xã hội. Sự tôn vinh này xuất phát từ chức năng cao quý và trách nhiệm lớn lao của người thầy.
“Trọng đạo” là gì? Nếu tôn sư là tôn vinh người thầy thì trọng đạo là coi trọng nghề dạy học. Đạo ở đây là đạo làm thầy, là nghề dạy học. Nhân dân ta “trọng đạo” chính là trọng cái nghề “trồng người” cao quý ấy, cũng như họ đã tôn vinh người thầy là những “kĩ sư tâm hồn”.
“Tôn sư trọng đạo” hàm chứa một ý nghĩa sâu sắc. Đó là sự suy nghĩ nhìn nhận đúng đắn và tiến bộ cùa nhân dân ta về một nghề đáng được coi trọng và một con người đáng được tôn vinh. Nó chứng tỏ dân tộc ta là một dân tộc văn hiến và hiếu học, bởi coi trọng nghề dạy học là một biểu hiện sâu sắc của một dân tộc văn hiến và tôn vinh người thầy là bằng chứng hùng hồn của một dân tộc hiếu học.
Truyền thống tốt đẹp đó đã được nhân dân ta kế thừa và phát huy trong cuộc sống hiện nay. Trên khắp đất nước, ở đâu cũng vậy, từ thành thị đến nông thôn, miền xuôi đến miền ngược, người dân Việt Nam đều yêu quý, tôn trọng ông thầy, đều dành cho thầy những tình cảm ưu ái nhất, đặc biệt là lòng biết ơn sâu sắc với thầy, đã dạy con cái họ nên người. Người thầy được tôn vinh thì nghề dạy học cũng được coi trọng.
Chủ tịch Hồ Chí Minh không chỉ là một vị lãnh tụ thiên tài của cách mạng Việt Nam mà Người còn là một người thầy mẫu mực, đầy tâm huyết của dân tộc Việt Nam. Tư tưởng, lời huấn thị của Người vẫn mang giá trị thời sự trong giai đoạn hiện nay. Người luôn luôn đánh giá cao vị trí, vai trò, chức năng, nhiệm vụ của người thầy đối với xã hội, đối với sự nghiệp trồng người cho tương lai.
Không phải ngẫu nhiên mà người ta gọi mái trường là “ngôi nhà thứ hai” của mỗi người. Bởi ở đó chúng ta được tiếp nhận tri thức, được rèn luyện đạo đức. Đó còn là nơi gieo mầm ước mơ, biến ước mơ thành hiện thực, là nơi cho ta cảm nhận được tình thầy trò, tình bạn bè khăng khít. Hơn nữa, mỗi người chúng ta, ai cũng yêu quý mái trường nơi mình học tập, rèn luyện; mái trường như một “bến đỗ” bình an, một điểm tựa tinh thần vững chắc để bước tiếp trên con đường đời đầy gian nan, thử thách. Một lớp học trò nữa sắp ra trường, những người thầy cô vẫn âm thầm là “người đưa đò sang sông”, dẫu có niềm vui hay nỗi buồn thì “bến đỗ” luôn là miền ký ức rất đẹp trong ký ức học sinh. Chắc chắn rằng mai sau, mai sau nữa thì… vẫn luôn mãi mãi trong trái tim... |