Chữ thầy viết như nếp thầy sống
Mọi
người đều nhắc đến thầy như nhắc về một huyền thoại. Huyền thoại làm
thầy. Thầy là giáo viên dạy toán giỏi có tiếng của tỉnh Quảng Bình - thầy
giáo Đoàn Viết Trình, người đã được biết bao thế hệ học trò biết đến,
ngưỡng mộ bởi đức bởi tài.
Thầy giáo tôi cùng gia đình chuyển về từ
Cồn Chùa về Cộn từ nǎm 1974. Cǎn nhà bằng gỗ đơn xơ được dựng lên trong
một ngõ hẻm sâu hun hút, ngoằn ngoèo những đường là đường. Nghe thầy tôi
kể, hồi ở Cồn Chùa, rú rừng rậm rạm, bom đạn ì ùng, cái sự học, sự dạy
vất vả lắm. Nhiều khi đang giảng bài say sưa có kẻng báo động, thầy trò
lại kéo nhau xuống hầm. Thầy cũng tiếc mà trò cũng tiếc cái định lý đang
chứng minh dở dang. Vậy mà học trò ham học lắm, học say sưa, quên ǎn quên
ngủ, quên mọi chết chóc đang rình rập, đe dọa.
Hoà bình lập lại, thầy chuyển từ trường
cấp III Đồng Hới sang dạy toán trường Cao Đẳng Sư phạm tỉnh Quảng Bình.
Rồi nhập tỉnh, trường Cao Đẳng sư phạm dời vào Huế, đồng nghiệp, bạn bè
thầy cũng lục tục chuyển vào Huế. Bao nhiêu người dục thầy đi, nhưng thầy
vẫn giữ quan điểm: dạy đâu cũng là dạy, miễn sao dạy thật tốt, đừng phụ
lòng tin mọi người. Từ trường Cao Đẳng sư phạm, thầy chuyển sang làm hiệu
phó trường dân chính rồi hiệu phó trường Bồi dưỡng. Thầy như người lái
đò cần mẫn, say sưa đưa hết lớp khách này sang sông đến lớp khách khác.
Thầy ham mê đắm mình trong công việc, quên mất cái tuổi gần sáu mươi của
mình. 5 nǎm liền đạt chiến sĩ thi đua cấp tỉnh, thầy vẫn chân tình, mộc
mạc với đồng nghiệp, tận tuỵ với học sinh. Những nǎm 1990-1991, sức khoẻ
thầy ngày một sút. Thầy nghỉ hưu nhưng vẫn lưu luyến với nghề, với nghiệp.
Có lẽ tôi có cái may, hơn hẳn những đứa
trẻ khác, là tôi được học với thầy từ tấm bé cho đến lúc trưởng thành.
Không những thầy cho tôi kiến thức học tập mà còn dạy tôi cách sống, cách
làm người. Chính thầy là niềm tin, là niềm kiêu hãnh của tôi.
Thầy rèn tôi từ cách viết chữ cho đến
cách tư duy để giải một bài toán nhanh, gọn và chặt chẽ. Chữ thầy viết
bảng cũng như viết vở: đẹp và chân phương. Mỗi lần thầy giảng bài xong,
tôi không muốn xoá bảng một chút nào. Chữ thầy viết như nếp thầy sống:
thanh bạch đơn giản mà tình cảm vô cùng. Thầy chưa bao giờ nghĩ đến mình
cần phải được ưu đãi như thế này, hay như thế kia. Hình như tất cả, tất
cả thầy đều dành cho sự nghiệp giáo dục. Nǎm tôi 18 tuổi, thầy hướng tôi
đi vào ngành sư phạm. Thú thực lúc đầu nhìn vào đồng lương trơn, không
"bổng", không "lộc", cũng không "lậu", tôi đâm
ngán. Nhưng khi lật từng trang giáo án thầy soạn từ những nǎm 1968-1969, tôi
lại đâm mê.
Bây giờ tôi đã là một giáo viên, một
giáo viên cấp tiểu học. Thầy cười và bảo: "Không hề chi làm giáo viên
cấp tiểu học khó lắm con ạ. Dạy không khéo hỏng con người ta xót lắm".
Đồng hành với sự ra đi của thời gian là
những thành đạt của học trò. Nhiều khi ngồi trước truyền hình, mắt thầy
lại ánh lên niềm vui khi bất chợt gặp lại một gường học trò cũ của mình
đang báo cáo cái này hay được phỏng vấn cái kia. Có những chú mà thầy kể
ngày xưa nghịch đổ trời, nghịch đến mức không một thầy cô nào chịu làm
chủ nhiệm lớp có học trò đó. Vậy mà thầy vẫn nhận, vẫn dạy. Bây giờ
thành đạt về thǎm thầy giáo, chú cứ ôm riết lấy thầy: "Tất tật học
trò tụi em phục thầy về kiến thức đã đành, nhưng cách sống của thầy, tình
cảm mà thầy dành cho học trò làm em day dứt mãi, muốn làm một cái gì để
đền đáp công ơn trời biển của thầy".
20-11 nǎm nào, ngôi nhà bé nhỏ của thầy
cũng nhộn nhịp, già có, trẻ có, xe cộ sang trọng lẫn lộn với những chiếc xe
đạp cà tàng. Những lúc như vậy hình như tôi thấy thầy trẻ ra. Tụi trẻ sau
này nghe người lớn kháo nhau: "Vǎn thầy Cán - toán thầy Trình" không
hiểu đầu cua tai nheo nào lại bắt giải thích. Số là tỉnh Quảng Bình có hai
giáo viên dạy giỏi hai bộ môn vǎn và toán. Đó là thầy Lương Duy Cán dạy
vǎn đã chuyển vào thành phố Hồ Chí Minh từ lâu và thầy Đoàn Viết Trình
dậy toán. Tôi chưa có dịp may nào học vǎn thầy Cán, thỉnh thoảng chỉ được
đọc một số bài viết của thầy trên báo. Mãi đến nǎm ngoái, thầy Cán có
về Đồng Hới, chú Thúc Hà (ở Hội Vǎn học nghệ thuật tỉnh Quảng Bình) chở
lên thǎm thầy. Hai ông bạn già gặp nhau mừng mừng tủi tủi, kể không biết bao
là chuyện trong những nǎm tháng nǎm kẻ Nam người trung. Lần đó, thầy tôi
đãi thầy Lương Duy Cán và chú Thúc Hà một bữa bánh bèo nhân tôm với thứ
nước mắm thứ thiệt trộn với ớt quả cay xé lưỡi. Thầy Cán tấm tắc khen
đặc sản Đồng Hới ngon và chê thầy tôi..."lười", không chịu làm
nhà mới, ở chi cǎn nhà nhỏ mãi hoài vậy.
Những nǎm gần đây, phong trào họp lớp rộ
lên. Học trò hồi ở Cồn Chùa, ở Cộn từ Bắc chí Nam lại kéo về. Hơn 20 nǎm
trôi qua, có cô chú còn không tin vào mắt mình khi nhìn thấy ngôi nhà từ
nǎm 1974, ngôi nhà đúng y với số tuổi cô con gái út của thầy. Nhiều cô chú
đã không cầm được nước mắt: bao nhiêu nǎm qua đi rồi, thầy cống hiến cho
sự nghiệp biết bao nhiêu rồi mà thầy vẫn sống nghèo thế này ư? Thầy
bảo" "Bậy, ai bảo với các em là thầy nghèo? Các em, sự thành đạt
của các em và tình nghĩa của các em khiến thầy giáo có phải ai cũng được
như thế đâu".
Lệ Anh
(Hà Nội)
|