Người
học trò cũ của thầy Thân
Mùa
mưa nǎm ấy thật khắc nghiệt. Mưa tầm tã hết ngày này qua ngày khác. Sông
suối đầy ắp. Nước lũ bao vây chúng tôi hàng tháng trời. Không đi cõng gạo
được, khẩu phần ǎn cứ rút xuống dần, đến bữa mỗi người chỉ nhận được
một mẩu sắn luộc. Khổ nhất là khi có người ốm nặng, không cáng đi bệnh
viện được.
Bộ phận của tôi, mọi người đi công tác
cả, chỉ còn hai người: Thân đang ốm và tôi là lính mới vào chiến trường.
Hai đứa mắc võng hai bên một bếp lửa râm rỉ cháy ngày đêm, dưới một mái
lá sơ sài chỗ nào cũng dột. Trời mưa lạnh, ướt át, bụng lại đói, chúng
tôi gần như suốt ngày nằm co ro trong võng. Ngủ chán lại thức dậy, nếu không
hí hoáy nhật kí lại tán chuyện tầm phào để quên cái thèm ǎn và khuây nỗi
nhớ nhà.
Thân người miền Bắc, tôi là dân tập kết
quay về. Nhưng hai đứa có nhiều cái giống nhau: cùng tuổi thân, đều đã có
vợ và con gái đầu lòng, cả hai bên đều là giáo viên vǎn. Thân vào chiến
trường trước tôi mấy nǎm. Tạng người Thân vốn không khoẻ lại trải qua
cảnh cực khổ, thiếu thốn, anh ốm đau luôn, khi tôi vào thì trông anh đã suy
sụp lắm, cư vài ngày lại lên cơn. Nhưng bên trong thân hình gầy yếu và
tiều tuỵ ấy, là một quả tim nhân hậu và một cái đầu đầy mộng tưởng.
Những khi nói về mình, thân thương nhắc lại câu tôi nghe đã quen tai
"nếu còn sống đến ngày ấy, mình sẽ..."
Một đêm lạnh giá không ngủ được, tôi
nằm chờ trời sáng. Bỗng có tiếng Thân hỏi sang:
- Thức đấy chứ?
- Thức.
- Mình cho cậu xem cái này vừa nói Thân
vừa chồm người dựa sang một tờ giấy nhỏ - Cậu chỉ cần đọc câu đầu, rồi
mình kể cho nghe.
Tôi bấm đèn bin đọc:
"Ôđetxa, ngày...
Thầy kính mến,
Chắc thầy ngạc nhiên lắm khi nhận được
thư này của em. Em vừa sang đây được ba hôm, và đây là những dòng chữa
đầu tiên em viết trên đất bạn để gửi về tổ quốc. Hôm tiễn em ra ga mẹ em
cứ dặn đi dặn lại: sang bên ấy thế nào con cũng pải đánh thư về cho thầy
ngay, không có thầy thì con không có được như ngày nay đâu. Rồi mẹ em
khóc..."
Tôi liếc nhanh xuống cuối thư:
"Học trò cũ của thầy
Ninh Thị Vữa".
Tôi vừa tắt đèn bin thì Thân kể:
Em Vữa này là một trong học sinh giỏi của
lớp mình vừa dạy vǎn vừa chủ nhiệm, khổ nỗi nhà quá nghèo, lại gặp nạn -
bố làm thợ xây, một viên gạch bê tông rơi từ trên cao xuống, đập nát cả
bàn chân, phải nằm bệnh viện suốt mấy tháng. Mẹ làm cấp dưỡng ở trường
sư phạm tỉnh. Sau Vữa lại còn hai đứa em. Thấy cảnh nhà khốn khó quá, em
quyết định nghỉ học, xin làm phụ nề để giúp mẹ. Mình nhớ mãi hôm ấy.
Cuối buổi học là giờ trả bài tập làm vǎn của mình. Bài của Vữa được
điểm cao, được đọc cho cả lớp nghe. Khi tan lớp học sinh ra về cả, mình
thấy Vữa vẫn ngồi lại, vẻ mặt rất buồn khổ. Mình bước xuống hỏi, em cắn
môi một lát rồi đứng dậy chỉ nói được hai tiếng "thưa thầy" lại
ngồi thụp xuống gục đầu trên bàn khóc nứa nở, hai chiếc đuôi sam cứ rung
lên bần bật trên vai áo. Mình đã hiểu hoàn cảnh của Vữa nên đứng đợi cho
em đỡ xúc động để tìm lời an ủi. Nhưng bỗng nhiên em đứng bật dậy, chìa
vội cho mình lá đơn xin thôi học rồi ôm sách vở chạy vù ra khỏi lớp.
Đêm đó mình không ngủ được. Thương và
tiếc cho nó quá. Hôm sau mình đến nhà. Mẹ Vữa thấy mình đến vội nói ngay:
Cảnh nhà em nó "hoàn cảnh" quá, không nói thì thầy cũng đã hiểu
cả rồi. Nói thực bụng thì gia đình em chưa có ý định cho cháu thôi học.
Nhưng nó thấy cảnh nhà túng bấn quá, lại không muốn cho hai đứa em nó học
hành dở dang nên cứ nằng nặc bảo mẹ phải ký vào đơn. Nên rồi cũng chiều
cháu. Mình biết tuy ngoài miệng bà nói vậy nhưng thực bụng thực bụng cũng
muốn cho Vữa nghỉ học để phụ giúp bà, nhà cực quá, nó lại là con gái học
chi cho cao. Nên mình nói đại ý: cái khó của gia đình là tạm thời, tương
lai con cái là quan trọng. Vữa lại học rất tốt, rất có triển vọng, vả lại
cũng chẳng còn bao lâu nữa là hết cấp III. Rất thông cảm với khó khǎn của
gia đình, vợ chồng chúng tôi cũng chẳng dư giải gì nhưng còn đỡ hơn hai
bác, chúng tôi xin được giành ra mỗi tháng mười đồng (*) để giúp thêm cho
Vữa học hết cấp III. Nếuhia bác ngại thì coi là tôi cho vay, sau này em Vữa
trả lại cũng được.
Nghe mình nói thế, mẹ Vữa lặng đi một lúc
rồi rưng rưng nước mắt nói: Xin hết sức cảm ơn thầy cô và cũng không giám
phiền đến thầy, thôi thì rau cháo qua ngày, chùng em cố gắng động viên cháu
tiếp tục đi học.
Và bây giờ thì ... như cậu thất đấy. Cậu
không thể tưởng tượng nổi khi nhận được thư Vữa, biết nó được đi học
nước ngoài, mình xung sướng đến mức nào đâu. Con bé này triển vọng lắm.
Mình tin những đưa trẻ như vậy sau này sẽ rất khá. Nếu mình còn sống đến
ngày ấy, mình sẽ...
Đang nói sôi nổi bỗng nhiên thân dừng
lại. Và dừng lại rất lâu. Tôi hiểu là Thân đang xúc động. Một lúc sau, anh
mới nói chậm rãi , giọng buồn buồn.
- Bác này, chẳng may mình đi theo thằng
Nghĩa, mà cậu còn sống cậu cố ghé thǎm vợ con mình, xem con cún nhà mình có
được học đến nơi đến chốn không. Và nhớ hỏi thǎm Vữa.
Nghĩa là một cán bộ trong cơ quan vừa hy
sinh tháng trước trong một chuyến đi công tác xuống các tỉnh. Không hiểu sao,
gần đây thân cứ nhắc đến Nghĩa như một nỗi ám ảnh.
Và thật đau đớn, điều mà Thân gửi gắm
cho tôi đã trở thành lời trǎng trối một cái chế hình như được linh tính
báo trước. Chỉ sau đó dǎm hôm, sau một đêm vật vã, quằn quại với cơn sốt
ác tính, Thân đã vĩnh biệt chúng tôi. Cả cơ quan Ban Giáo dục khu 5 lúc đó
còn ở nhà không đầy 10 người . Chúng tôi xúm lại sửa soạn cho Thân. Trời
rất lạnh. Trong ba lô của Thân có bao nhiêu áo quần chúng tôi lấy ra mặc cả
vào cho anh rồi gói anh vào tấm võng dù. Trời vừa tạnh mư, chúng tôi khiêng
Thân ra bìa rừng. Nhưng vừa đào huyệt xong, mưa lại xối xả, chúng tôi phải
vừa tát nước dưới huyệt lên, vừa mai táng Thân trong đất nhão.
Sau ngày giải phóng, nhân những chuyến công
tác ra Bắc tôi tranh thủ lên thǎm gia đình Thân mấy lần. Nhưnglần nào cũng
vội vội vàng vàng chẳng hỏi han gì được nhiều. Mãi đến chuyến thǎm vừa
rồi sau khi đã nghỉ hưu, tôi mới biết cô học trò cũ của Thân. Vừa nghe tôi
nói đến cô Ninh Thị Vữa, vợ Thân nói ngay, giọng không ra vui cũng chǎng ra
buồn:
- ối dào, cô ấy giờthì khác lắm. Chồng
cũng học ở Nga về, mấy nǎm nay bỏ nhà nước buôn hàng Tây, giàu sụ. Nhà
vừa lên tầng. Còn cô ấy vẫn dạy toán ở trường cấp III thị xã, cái trường
ngày trước, anh Thân nhà tôi dạy và cô ấy học đấy. Dạy ở trường để có
cái chân biên chế thôi. Chủ yếu là cô dạy thêm ở nhà. Được cái, cô dạy
cũng khá nên học sinh học rất đông, kiếm lắm!
Nói xong chị dẫn tôi ra cổng chỉ ngôi nhà
mới xây bên kia hồ. Tôi vừa đi bộ đến nhà Vữa, vừa miên man nghĩ lại
những ngày cuối cùng của Thân với những tình cảm tốt đẹp của anh về người
học trò cũ. Tự nhiên bước chân tôi trở nên hối hả, lòng ham hở nư mình
mang một món quà quý đến cho một người mà chắc khi nhận được, họ sẽ vui
sướng lắm.
Tôi đến nhà Vữa đúng lúc cua học thêm
sắp tan. Đứng ngoài cửa sổ, tôi nghe tiếng cô giáo vang lên the thé, trong
tiếng ồn ào của học sinh vào cuối buổi học.
- Xin mời ba em ... (tôi không nghe rõ tên)
ở lại gặp tôi!.
Khi học sinh đã ra khỏi lớp, tôi liếc nhìn
vào thấy hai em trai, một em gái đến đứng trước mặt cô, đầu hơi cúi vẻ
tội lỗi. Tôi ý tứ quay mặt ra đường nhưng áp sát lưng vào của sổ lắng
nghe xem việc gì đang diễn ra.
- Sao đó? Hôm nay đầu tháng sau rồi mà
tiền học tháng trước các vị vẫn chưa nộp? Riêng cô này thì nợ cả hai
tháng rồi...
Hai em trai nói gì đó tôi không nghe rõ.
Riêng em gái thì giọng van vỉ:
- Xin cô thông cảm, mẹ em tháng trớc bị xe
tông, lâu nay phải nghỉ chợ...
- Thôi thôi thôi! Tôi chǎng hơi đâu nghe
đủ thứ lý do lý trấu của các vị cuối tuần này không nộp tiền học thì
tuần sau nghỉ, để chỗ cho khác ngồi. Thế nhá!.
Ngay sau đó, nghe tiếng gót giày nện mạnh
lên sàn, tôi vội quay lại nhìn qua cửa sổ, chỉ kịp nhìn thấy tấm lưng của
cô giáo sau rèm cửa. Còn ba em học sinh thì tiu nghỉu, tủi cực bước ra. Tôi
chú ý đến em nữ sinh đi sau, tóc em chẳng tết đuôi sam nhưng không iểu sao
tôi cứ tin là nó rất giống hình dáng của bé Vữa tội nghiệp trong tâm tưởng
của Thân trên 20 nǎm về trước.
Như bị tạt nước bẩn vào mặt, tôibỏ ý
định vào gặp người học trò cũ của Thân, tôi thắp ba nén hương lên bàn
thờ để tạ lỗi với bạn. Từ trong khung ảnh, Thân nhìn tôi, đôi mắt hiền từ
phảng phất một chút lãng mạn, vẻ mặt vẫn bình thản như không hề tin vào
chuyện vừa sảy ra có thật
|