
Nét văn hoá truyền thống:
Học trò xưa với thầy cô giáo của mình
Kính
trọng thầy giáo đã dạy mình vẫn là nét đẹp truyền thống của bao thế hệ học trò
từ ngàn xưa, bởi chúng ta, những người có học luôn ý thức được rằng: Cha mẹ sinh
và nuôi dưỡng ta, còn thầy giáo khai tâm, khai trí truyền thụ kiến thức cho ta
từ tấm bé, giúp ta nên người. Các bậc cao niên thường e chúng ta quên ân huệ lớn
lao đó nên đã có ý nhắc nhở ta rằng "không thầy đố mày làm nên", "nhất tự vi sư,
bán tự vi sư"...cho nên phải biết kính trọng thầy giáo của mình để thiên hạ
không chê cười và khinh bỉ.
Ngày xưa, thường thì một
nhà khá giả nào đố nuôi thầy để dạy cho con mình, xóm làng trong vùng ai
có điều kiện xin gửi con đến đó học theo và chỉ vào dịp nào đó, chẳng
hạn như dịp lễ tết... cha mẹ học trò mới đư lễ đến thầy. Người nghèo
cơi trầu; người dầu thúng gạo nếp, vò rượu, tấm vải...Bởi thầy dạy học
quanh nǎm không có lương. Vào dịp đó thì học trod biểu lộ sự biết ơn thầy
bằng nhiều cách. Chẳng hạn như ngày mồng ba tết, học trò còn đang hoch hay
lớn tuổi đã đi làm hoặc ai đó đã có quyền cao chức trọng cũng đều đến
lễ bái thầy giáo và lê xgia tiên của thầy để thị sự tôn sư trọng đạo
của mình. các nếp ấy đã có từ ngàn xưa đã thành câu ca dao truyền tụng
trong dân gian đến tận bây giời:
Mồng một thì ở nhà cha,
Mồng hai nhà mẹ, mồng ba nhà thầy...
Thầy giáo luônb sống thanh bạch, mẫu mực
khuyên bảo ân tình suốt đời làm việc nhân đức và chọn nghề dạy học không
ai lấy đó làm giầu, chỉ một lòng với việc khai trí, khai tâm, rèn đức cho
lớp trẻ đó nên người ... vì thế nên được lớp lớp học trò tôn kính suốt
đời và được cả xã hội đề cao vị trí người thầy.
Chẳng may khi thầy bị đau
yếu, hoặc về gài thì học trò lớn bé hợp nhau lại thành "Hội đồng
môn" chia nhau đi vận động các gia đình của các học trò và học trò
lớn đàn anh... gom tiền, mua goạ thuốc thang dến chǎm sóc thầy giáo. Hoặc
thầy có mệnh hệ gì thì ma chay và bảo nhau "để tang tâm" thầy trong
ba nǎm, đi lại giỗ thầy giáo của mình đều thu xếp cong việc, mang vàng
hương đến nhà thầy cũng giô. Việc trả lễ ấy nếu chưa làm được thì chưa
thể yên lòng.
Học trò xưa với thầy giáo
của mình đã thực lòng như vậy, cũng như cả cuộc đời người thầy đã tận
tuỵ với học trò của mình lấy sự tiến bộ và thành đạt của lớp lớp thê hệ
học trò để sưởi ấm cho nghề dạy học của mình. Sự vinh quang của người
thầy và hạnh phúc của người trò phải chǎng xuất phát từ "cái tâm"
đầy đặn đó!.
|